
người yêu sài-gòn hay nhắc đến sài-gòn như một thoáng hương xưa, một đô thành, một phong cách, một hồi ức rộn ràng… với nhiều nuối tiếc.
với tôi, sài-gòn xưa là ký ức những năm 80s 90s ở ngôi nhà thơ ấu, nơi có chiếc radio bé tí của Bố vẳng tin tức sớm chiều; nơi có chiếc tivi đen trắng phát những vở tuồng Mẹ hằng mong ngóng mỗi chương trình văn nghệ tối thứ bảy; nơi có cánh cửa sắt cót két kéo ra kéo vào; nơi có liếp cửa sổ gỗ sơn màu sáng chói vừa làm cửa sổ vừa làm đồ kẹp nát nhừ quả cóc xanh; nơi có các ô thông gió xi-măng trầm mặc; nơi có mảng nền nhà thiên đường lát gạch bông bóng láng, mát rượi; và, nơi đó còn có cả những tiếng lao xao vọng vào từ phía hẻm ngoài.
sài-gòn xưa cũng là ký ức mùi hương chỉ phảng phất mà nhớ mãi không quên của những gáo nước mần trầu, bồ kết, hương nhu,... âm ấm được Mẹ nấu sẵn, chắt lọc cho mấy đứa con gái đang nuôi tóc dài tắm gội.
Retro là con đường quay ngược về dòng thời gian đã qua và thấy lại những gì đã cũ. ở nơi đây, nét đẹp (có thể) vẫn còn phảng phất, sự công phu có thể ít dần đi nhưng nỗi xúc động trong từng lần chạm vẫn là riêng tư, là chưa từng hư hao, thất lạc.
A Reply To Saigon Retro gợi về những hít hà miền hương quen thuộc cũ, chạm lại những di mờ vệt bụi dấu vết xưa, để mà phút chốc được đắm mình trong trí nhớ sài-gòn từng như thế.